Có một Đà Lạt thanh thuần chỉ muốn giấu vào tim


Với nhiều người, Đà Lạt là điểm đến với vô vàn những điều thú vị. Với nhiều người, Đà Lạt là điểm ghé thăm để lòng thảnh thơi. Thế nhưng, trong mắt rất rất nhiều người còn lại, Đà Lạt là tất cả những gì thanh thuần nhất, dịu dàng nhất mà họ luôn cất thật sâu nơi tim, để không ai chạm đến, không ai đổi thay.


Mảnh đất thân thương của biết bao tâm hồn

Đà Lạt với nhiều người, chẳng đơn thuần là một mảnh đất du lịch, mà nơi ấy còn là niềm thương, là nỗi nhớ, là nơi cất giữ biết bao câu chuyện e ấp dịu dàng. Với trái tim nhiều người, Đà Lạt là nơi chi đó lạ lắm, dẫu chẳng phải quê hương, dẫu chẳng liên quan máu mủ ruột rà, vậy mà vẫn cứ thương, cứ nhớ như một thói quen, vẫn mong trở về dù ngày mưa hay nắng.


Có đôi lúc tự hỏi, sao bản thân mình cứ mãi thương, mãi nhớ Đà Lạt như vậy nhỉ? Cứ nhớ về khoảng thênh thang ngát xanh của mây trời, nhớ lắm những con dốc quanh co, nhớ những ban mai sương mờ giăng lối và cả những đêm se sắt nôn nao lòng. Để rồi quẩn quanh mãi, cũng có tìm được câu trả lời đâu. Chỉ biết mỗi khi lòng mệt mỏi, mỗi khi thành phố bỗng dưng chật chội, lại nhớ nhung Đà Lạt thiết tha.

Những khi ấy, chỉ muốn chạy về ngay với phố nhỏ, ghé đến chốn dừng chân quen thuộc, vùi trong lớp chăn vẫn thoảng hương nắng mới và nghe bình yên chảy tràn trong tim. Đà Lạt khi ấy, như một cố nhân hiền hòa và thân thương nhất. Chẳng cần hỏi han tại sao, chẳng cần tiếng động, chẳng cần âm thanh, vậy mà cứ thế mà lòng dịu đi tất thảy những khó chịu ngoài kia. Để rồi năng lượng tiêu cực cứ theo đó từng chút, từng chút một mà tan đi ít nhiều. Vùng đất chi mà kỳ lạ thế, phải không?


Ngày qua ngày, tháng qua tháng, Đà Lạt cứ lặng yên như thế, đón về biết bao mệt mỏi, vụn vỡ để rồi trả lại cho muôn vàn nơi khác những cõi lòng đã được chữa lành mạnh mẽ. Cứ như thế, bảo sao người ta không thương thành phố này nhiều như vậy.

Có một Đà Lạt thanh thuần chỉ muốn giấu đi

Từng có người bảo rằng, ước chi Đà Lạt có thể như mảnh giấy nhỏ, gấp gọn lại rồi giấu đi, để chẳng ai có thể chạm vào, chẳng ai có thể đổi thay, để những điều dịu dàng ấy vẫn còn mãi, chẳng bị dòng chảy ngoài kia nhuộm lên bao màu đen bạc khác nhau.

Mảnh đất ấy, cũng có bấy nhiêu như thế, cũng có nhà, có cây, có hoa, có trái, có con người, có động vật, vậy mà chẳng hiểu vì sao, tất cả những gì thuộc về nơi đây đều mang theo mình một hương vị thật khác, một phong thái chẳng thể nhầm lẫn với bất cứ nơi đâu. Chính cái “khác” không thể định nghĩa ấy khiến người ta cứ mãi nhớ, mãi thương và trở về.


Ai đó nói rằng: “Đà Lạt vốn chẳng hợp cho những ai sống nhanh”. Ngẫm lại thì đúng như vậy thật. Nếu thành phố này cũng vồn vã, ồn ã như bao thành phố khác, thì còn gì là Đà Lạt nữa, còn gì là chốn trú ẩn bình yên của tâm hồn nữa.

Thế nên, Đà Lạt ơi, cứ mãi thanh thuần như thế, cứ mãi dịu dàng và êm ả như thế, có được không?

Đi qua những ngày xáo trộn, lòng chỉ mơ những giấc bình yên. Đi qua những ngày vội vã, lòng chỉ nhớ thiết tha mấy bạn thảnh thơi nhẹ nhàng. Thế nên, có lắm lúc, chỉ muốn cất mãi một Đà Lạt thanh thuần như thế cho riêng mình, để có nơi quay lại, để có nơi trở về.


Có một Đà Lạt thanh thuần chỉ muốn giấu vào tim Có một Đà Lạt thanh thuần chỉ muốn giấu vào tim
7/10 399 bình chọn

Comments