Đà Lạt mưa ký ức


Những ngày này Đà Lạt đang bước vào mùa mưa, những cơn mưa chiều Đà Lạt luôn mang cảm giác man mác cho lòng người. Trong cái se lạnh, ngồi tại An ngắm con mưa đang rơi ngoài cửa sổ bồng thấy mọi thứ buồn tênh. Nhưng Đà Lạt mà thiếu mưa thì không còn là Đà Lạt nữa, có lẽ do trời lạnh và mưa nên Đà Lạt cần tình yêu để sưởi ấm cho nhau.


Mưa bây trên những triền đồi, trượt dài trên những cành cây thông cao, rơi xuống cửa kính vỡ tan. Đà Lạt luôn thế đẹp dịu dàng theo cách riêng của mình, và tôi cũng yêu Đà Lạt bằng những gì mình có. Lâu rồi mới ghé lại An, nhâm nhi ly cà phê ngắm nhìn tưởng nhớ những điều đã cũ.  Con đường xưa vẫn vậy, quán cũ vẫn còn đây chỉ hai người ngồi đối diện nhau cảm xúc đã khác. Đôi lần cố tìm lại những điều đã cũ mà dường như mọi thứ là không thể. 

Hôm rồi đi đường thấy các em 12 đi học thêm buổi tối về từng tốp, từng tốp, rồi có cả các đôi trẻ đưa nhau đi học về tranh thủ hẹn hò. Ôi chao! Nhớ sao mà nhớ những ngày tháng thanh xuân tuyệt vời ấy. Những năm tháng mười mấy và hai mấy chúng ta đủ nhiệt huyết tự tin để nghĩ rằng mình có thể làm tất cả, đánh bại được cả thế giới nếu mình cố gắng. 


Ngày đó sau khi tốt nghiệp lớp 12 chúng ta chọn cách xa nhau, sống ở hai thành phố khác nhau. Cho dù say xe kinh khủng mỗi lần có ngày nghỉ đều bắt xe đi 300km về Đà Lạt thăm bạn. Mấy năm trời đằng đẵng luôn bắt xe về Đà Lạt vào những ngày tháng 5 chắc tại sợ anh sẽ lạnh khi mưa về. Tình cảm ấy mà kiểu như một người cố gắng lại gần, một người cứ đứng đó hoặc lùi lại thì chẳng ai đủ dũng khí để tiến lại mãi. Vậy là mình ít về hơn, khoảng cách giữa hai đứa ngày một xa rồi đứt hẳn. Một ngày tháng 5 khi anh bảo " Hãy để anh xuống thăm em, em không phải về nữa..." Nhưng câu nói ấy không đủ sức xoa dịu những vết thương đã từng dành cho nhau. Thật buồn cười mình có cái duyên dài dằng dặc với tháng 5. Tháng của yêu thương, tháng của tuổi trẻ. Những người mình đã từng yêu thương, đến và đi trong cuộc đời đều sinh vào tháng 5. Em trai, bản thân, bạn trai... đều có sinh nhật vào tháng 5. 

Buồn cười thật một cuộc tình bắt đầu từ một ngày tháng 5 năm 17 tuổi và kết thúc 5 năm sau đó. Buồn không? Buồn chứ cả thanh xuân dành cho nhau. Để rồi mỗi tháng 5 về lại bổi hổi bồi hồi. Những ngày tháng ước mơ nhiều gặt hái được bao nhiêu?


Tuổi thanh xuân đi qua, những cung bậc cảm xúc cũng thay đổi. Chỉ có mưa vẫn thế, mưa Đà Lạt khác rất nhiều mưa ở các xứ sở khác  ngọt hơn rất nhiều. Quen nhau vào những ngày tháng 5, cùng nhau đi học, che chung chiếc ô mọi thứ bình dị như hơi thở. Những chiều đứng dưới hiên nhà lạ cũng nhau ngắm mưa đôi bàn tay nắm đôi bàn tay ngại ngùng ăn sâu vào tiềm thức. Lỗi chẳng tại ai cả chắc tại thời gian, tại mưa và tại Đà Lạt lạnh nên có đôi bàn tay nắm vội bàn tay khác để đi qua những mùa mưa.  Tuổi trẻ qua rồi, mọi thứ thay đổi chỉ có mưa vẫn thế ướt đẫm nhòe nhoẹt toàn ký ức. An mở bài hát buồn réo rắt như mưa, tháng 5 đến rồi, tháng của tình yêu và của tuổi trẻ. 



Đà Lạt mưa ký ức Đà Lạt mưa ký ức
7/10 399 bình chọn

Comments