Vì sao người ta cứ hoài thương nhớ Đà Lạt mùa mưa như thế?


Đi du lịch, ai cũng mong muốn những ngày tạnh ráo, nắng đẹp. Thế nhưng, vẫn còn đó một thành phố mà cứ mỗi khi mưa đến, người ta lại dành đôi ba ngày để trở về, lặng yên chiêm nghiệm và thảnh thơi tận hưởng. Vậy vì đâu mà người ta cứ hoài thương nhớ Đà Lạt mùa mưa như thế?


Những ngày thành phố buồn mênh mang

Cứ mỗi khi khắp nơi trên dải đất chữ S bước vào những ngày oi ả nhất, cũng là lúc có một thành phố bé xinh đón về những cơn mưa chuyển mùa. Mưa hạ Đà Lạt thường chạm ngõ trong những ngày cuối tháng 3, đầu tháng 4 rồi cứ thế điểm nhịp đều đặn cho đến cuối tháng 7, đầu tháng 8. Những ngày thành phố mưa nhiều khiến đôi khi du khách e ngại, chẳng biết có nên ghé về thăm hay không, vì sợ những cơn mưa gõ nhịp buồn lên cả hành trình dài.


Mưa Đà Lạt chợt đến nhưng cũng vội vàng đi, chẳng lê thê, cũng chẳng dai dẳng. Chỉ trừ những ngày bất chợt ẩm ương thì tỉ tê cũng phố nhỏ trọn cả một ngày. Những ngày mưa Đà Lạt buồn lắm, nét buồn quyện vào cảnh vật, quyện vào sắc tím của mùa phượng vừa về, quyện vào cả những cánh rừng thông bạt ngàn, quyện cả vào trên trời và lẩn quất trong từng hơi thở. Thế nhưng, chẳng hiểu vì sao, buồn đến như thế mà vẫn khiến người ta nhớ thương thật nhiều.

Ngắm nhìn Đà Lạt qua màn mưa, hẳn sẽ là một trải nghiệm đầy lạ lẫm nhưng cũng vô cùng tuyệt diệu cho những ai lỡ lần đầu gặp gỡ thành phố trong những ngày giao mùa.

Vì sao người ta cứ hoài thương nhớ Đà Lạt mùa mưa như thế?

Bạn tin không, nhưng có một sự thật rằng, rất nhiều bước chân lữ khách phương xa chỉ đợi Đà Lạt chuyển mưa thì lại vội vàng sắp xếp để trở về gặp gỡ. Với họ, mưa Đà Lạt nào phải đâu chỉ đơn thuần là hiện tượng tự nhiên. Mà mang theo bên trong đó, là biết bao nỗi niềm, bao câu chuyện dở dang chưa kịp trọn vẹn.


Những ngày mưa Đà Lạt, dĩ nhiên buồn lắm, thế nhưng nét buồn ấy lại đậm nét bình yên. Những ngày Đà Lạt mưa, dường như người ta cũng hốt nhiên cho phép bản thân thêm chậm lại. Chọn một căn phòng gỗ nhỏ xinh, quấn một chiếc chăn ấm, pha thêm tách cacao ấm nồng, chỉ vậy thôi cũng đủ cho một ngày mưa Đà Lạt. Tiếng mưa tí tách bên ngoài hiên cửa quyện cùng những âm sắc da diết đang phát ra từ một bản tình ca nào đó, hẳn sẽ khiến bạn nôn nao cả cõi lòng.

Người ta thương, người ta nhớ mưa Đà Lạt, nào phải vì nó buồn hay nó đẹp thôi đâu. Người ta thương, người ta nhớ, vì không gian ấy, đủ đầy để người ta có thể trải lòng và thả trôi đi. Người ta để lòng mình ướt đẫm cùng những cơn mưa, giãi bày tất thảy những quẩn quanh vướng bận, để rồi, dòng nước mát lành ấy sẽ mang tất cả đi xa, chỉ để lại những nguyên sơ thuở đầu, một mảnh lòng không còn xước xát.


Chẳng phải là ma lực chi đâu, chỉ là mưa Đà Lạt đủ tình, cảnh Đà Lạt đủ thơ để người đến có thể bóc tách lòng mình và nghe tiếng bình yên trở lại.

Bạn đã gặp gỡ Đà Lạt một ngày mưa? Bạn có lỡ trót thương trót nhớ thành phố những bận giao mùa? Mưa Đà Lạt, luôn là những giọt ký ức dịu dàng nhất trong tâm hồn mỗi người.

Vì sao người ta cứ hoài thương nhớ Đà Lạt mùa mưa như thế? Vì sao người ta cứ hoài thương nhớ Đà Lạt mùa mưa như thế?
7/10 399 bình chọn

Comments